Lạc

 

Nhiều năm rồi em sống trong bóng tối

Không ánh sáng tương lai

Quanh em là vô vàn cánh tay nhân danh yêu thương

Giằng xé – thít chặt – xoa nắn – dằn dọc

 

*

Ôi những cánh tay lực lưỡng vầy vò em vào trận mạc

Ngày ngày phơi thân mỏng nơi tiền tuyến

Cuộc chiến không cân sức

Một người xông pha giữa muôn người

Cuộc chiến không có thời gian nghỉ dưỡng

 

*

Những khác biệt ai kia có bao giờ hòa nhập

Những tham vọng ai kia có bao giờ thỏa mãn

Những thương tổn ai kia có bao giờ se miệng

Những sân hận ai kia có bao giờ thanh thản

Những khắc nghiệt ai kia có bao giờ dịu mát

Những hẹp hòi ai kia có bao giờ rộng lượng

Những khổ đau ai kia có bao giờ chấm dứt

Khi ‘ai’ cũng mãi nhân danh ‘yêu thương’

 

*

Em – kẻ được yêu thương đến rách nát

Sở hữu lọ thuốc tiên làm kín miệng mọi tì vết

Thướt tha bay giữa làn tên mũi đạn

Dệt gai chiến trường thành đồng gấm vóc

 

*

Em – kẻ yêu thương đến mất xác

Giọt thuốc tiên cuối cùng đã dùng hết

Đến linh hồn cũng bị xé toạc

Tả tơi tơ lụa

 

*

Em – đã sẵn sàng hi sinh

Cho chân lý ‘yêu thương’

 

*

Anh xuất hiện

Nhặt xác em

Khâu linh hồn

 

*

Thấy anh – những cánh tay kia giật mình khựng lại

Buông tha

Phút im ắng quý giá

Sao bao năm

Địa ngục thoắt hóa thiên đường

 

*

Lâu lắm rồi

mắt mới sáng

môi mới cười

tim mới rung

 

*

Anh bảo em giờ hãy yên vui

thôi thiệt mạng vô ích

 

*

Anh đâu biết

Vắng bóng anh rồi

Địa ngục lại hoàn địa ngục

Một địa ngục mới

Ngụy trang bằng áo cánh thiên đường

Với những cánh tay dài hơn

 

*

níu chặt em vào pháo đài ‘nhân – quả’

vụt thêm những đòn roi ‘nghĩa – tình – đạo – hiếu’ vào em

lùa em vào ma trận mới ‘giả dối – trung thực’

 

*

Sống tiếp sao đây?

*

Chiến đấu tiếp sao đây?

 

*

Em lạc em rồi!

 

*

Chẳng thà đừng cứu em

Để những cánh tay

không dài hơn

 

*

Chẳng thà

Đã hi sinh

Từ trận chiến trước…

 

 

LHL – Yangon 21.01.09