Chỉ cười

 

Một cái cây trăm tuổi đổ sập xuống xanh mướt sau cú lia cuối của lưỡi thép đỏ

trời xanh tụ        tim trắng       quầng mây

 

*

Trong một giây

Lá lạnh toát

Cành ngừng rung

Chim rơi

Gió sững

Thiên nhiên vụt im bặt khi tiếng xe cơ giới vẫn gào thét

Chúng mình quá  ồn ào

Có ai nghe thấy tiếng lá lặng

Có ai nhìn thấy tim mây       tụ          rồi tan

Có ai nhận ra cánh chim bàng hoàng

 

*

Lúc ấy tôi đang làm gì?

 

*

Một người già đứng bặt trong màn mưa

Nén tiếng rào rào trong tiếng khóc

Giấu tấm thân nức nở trong làn rơi xối xả

Chúng mình quá hối hả

Có ai nghe thấy tiếng người hoá tượng trong sấm chớp

Có ai nhìn thấy sự bất lực khi phải thản nhiên nhìn một người bạn ra đi

Có ai nhận ra hoang mang đã thành thói quen

 

*

Lúc ấy tôi đang làm gì?

 

*

Một người già khác nằm phơi ruột lộ tim

Bởi chính lưỡi dao ánh sáng cả đời mình đi tìm

Đồng ruộng nào chưa từng được nhuộm xanh bằng mồ hôi

Tâm tư nào nhồi hạt đất thành hạt máu

Chúng mình quá nhớn nhác

Có ai nghe thấy tiếng đêm vụt thắp đen óc?

Có ai nhìn thấy sự trung trực phơi trắng xác

Có ai nhận ra yêu thương trào từ nghĩa trang

 

*

Lúc ấy tôi đang làm gì?

 

*

Khi triệu triệu người đeo khẩu trang không rõ mặt nhau

Thiên nhiên trừng phạt hay chúng mình tự nguyện

chểnh mảng huệ đức

 

*

Chỉ nhìn vào mắt nhau từ nay

Đừng nhìn những cái miệng nói nữa

Chỉ nhìn mắt thôi

Nhìn thật sâu

Ánh mắt sáng đẹp long lanh nhưng đáy mắt kết bằng những mũi dao đen lạnh lẽo dối trá mưu toan sắc lẻm

Ánh mắt u buồn tối tăm mờ đục uể oải khổ sở nặng nề nhưng đáy mắt là bầu trời chân thiện ấm áp

 

*

Chúng mình nói điều hay lẽ phải quá nhiều

Chúng mình viết về sự thánh thiện quá nhiều

Chúng mình bàn về đẳng cấp trí tuệ quá nhiều

Có ai đang tự nhìn thấu mắt mình?

 

*

Lúc ấy tôi đang làm gì?

 

*

Tôi loay hoay với nụ nhài trong ngần mới nở

Tôi ngồi ngắm hồng thắm màu trong nắng

Thương đoá nhài sẽ mau sẫm khô

Thương cánh hồng sẽ mỏng manh tàn

 

*

Tôi đeo khẩu trang

nhìn vào mắt con tôi

Tôi đeo khẩu trang

hồng

 

*

Tôi đang làm gì?

Tôi gẩy đàn và hát

Hát sai lời

Nhấn lầm phím

Rồi tôi cười

 

*

Đừng nhìn vào nụ cười mà đoán

Hình như ai cũng cười cả

Nụ cười của những kẻ miệng còn hôi sữa

Dù đầu còn xanh hay hai thứ tóc

Khi đêm vụt thắp đen óc

Ánh sáng rơi khỏi mũi thuyền vượt biển

Kình ngư trôi dạt vào bờ

Óc đen hết cả rồi

Có ai nhìn thấy ánh sáng rơi vào huyệt khi kình ngư ngừng bơi?

 

*

Kình ngư ngừng bơi

Lúc ấy tôi đang làm gì?

 

*

Tôi thấy mình vẫn cười khi đi thăm những thân cổ thụ bị chặt năm trước nay lừng lững khô

Nghe nói những tượng đá không biết khóc, chỉ biết cười.

Đừng nhìn vào nụ cười mà đoán

 

*

Ở đâu đó một thành phố đang rã rượi xám

Triệu người nghẹt thở vì nhiễm khuẩn sự thật

Có ai nhìn thấy những con người trung thực bay bổng lên trời

Phát sáng lân tinh

 

*

Tôi đang làm gì?

 

*

Những lời tự nói mình hèn và bất lực

Phần lớn cũng chỉ là lời diêm dúa với cuộc đời mà thôi

Kẻ tự nói mình hèn và bất lực

Hèn và bất lực

Hèn và bất lực

Hèn và bất lực

Tự nói trong những giấc mơ triền miên rồi vùng thức dậy sống một lần dũng cảm

Kẻ thật sự đau đáu chứ không phải diễn màn diêm dúa với đời

Rất hiếm

Và có thể ngày mai sẽ không còn tồn tại kẻ đó

Bởi khi không đủ khả năng diêm dúa

Bởi thức dậy sống một lần dũng cảm

Ngài sẽ chết.

 

*

Lúc ấy tôi đang làm gì?

 

*

Tôi đeo khẩu trang

Nhìn vào mắt con tôi

Tôi đeo khẩu trang

Và nhìn thấy óc mình trong mắt con

 

*

Lấy màu đen trong óc vẽ một kình ngư bơi trên bầu trời lay lắt nắng

Rồi áp đầu con vào ngực, tôi vuốt tóc con

Vuốt tóc con

Vuốt tóc con.

 

 

LHL – 7-8.2.2020