Cây hạnh phúc

Luôn thấy mình quá đỗi bé nhỏ trong vũ trụ này. Bé nhỏ và bình yên.

Tôi từng viết câu thơ thách thức cả trời cả đất như vầy trong bài CHẠY:

“Người không vì mình trời tru đất diệt

Đất diệt ta đi trời nhiếc ta đi!”

Tôi thách đất diệt thách trời nhiếc vì tôi quyết chọn “không biết vì mình”. Khi phải lựa chọn, tôi luôn chọn vì người kia. Vậy cho nên không biết có phải ông trời phạt tôi hết lần này đến lần khác.

Tôi chỉ phù suy. Kẻ mạnh kẻ thịnh vốn luôn có nhiều ưu đãi hơn người khác rồi, chẳng thiếu người mê mệt muốn gần gụi vây quanh, với tay ra là có hết mọi thứ họ cần. Kẻ suy không bóng người ghé ngang, đơn côi thương lắm. Trên đường đi, tôi luôn dừng lại chờ người bên cạnh, nếu họ gục xuống, tôi sẽ bỏ mặc cái đích xa vời nào đó, vì tôi chẳng nỡ phụ lòng ai, không đành nhìn ai rơi. Tôi luôn dừng lại để giữ trọn vẹn cam kết, quân tử nhất ngôn. Nên tôi biết tôi tới chỗ mình muốn sẽ rất chậm, rất chậm, nhưng thật đằm, rất lắng, rất thong thả, từng bước chân vui rộn ràng.

Có lẽ vì vậy mà tôi khá cực, cực có lúc tưởng không đứng lên nổi, nghĩ rằng thôi thì nằm xuống luôn cho rồi. Nằm xuống và không bao giờ tỉnh dậy nữa. Nhưng kể cả nếu có nằm xuống luôn, cũng là nhắm mắt trong hạnh phúc.

Hạnh phúc toàn vẹn là khi những người thân yêu của mình, những người mình yêu quý được hạnh phúc, đạt được mọi ý nguyện họ mong mỏi, khi quanh mình mọi thứ dần tốt đẹp hơn. Hạnh phúc toàn vẹn là nghĩ cho mọi người nhiều hơn nghĩ cho nhu cầu bản thân, làm gì đó nhỏ thôi cho người khác vui, người khác không thiệt, là đủ làm mình thấy ổn.

Và tôi biết có nhiều người cũng có thứ hạnh phúc y như mình. Cực nhọc, gặp bi đát, mà không bao giờ thấy khốn khổ. Tôi luôn chọn hạnh phúc trọn vẹn, luôn chọn thương yêu trọn vẹn.

~ LHL 11.2020 . với cây hạnh phúc ở ban công nhỏ sớm mai.