Bình minh

 

Anh sinh ra
Rồi anh mất đi
Trong khoảng giữa sinh ra

và mất đi

Anh làm gì

Anh có đủ gạo ăn mỗi bữa
Anh có được học hành
Anh có thử nếm hạt đất

trong miệng để nghe nó

tanh và chát
Anh có từng trèo lên cành

hái xoài hái mận
Có từng ngồi ngủ quên

dưới gốc cây
Có từng bị dao thốc ngang hông

máu chảy ròng mà

vẫn còn thở
Có từng rơi nước mắt

mà không ai biết
Có từng đấm tay vào tường
Có từng yêu say đắm
Cầm cố chiếc đồng hồ duy nhất
để có tiền gọi điện cho

người con gái anh thương
Anh có từng lang thang

trên đường
bóng dáng nào
cũng hoá người yêu
Anh có từng ngồi thâu đêm

với chiếc cần câu
nghe nỗi sầu rơi vào tiếng

cá quẫy
Anh có từng ngắm gương mặt ai
qua làn tuyết cóng nụ cười

buổi sớm
để rõ mùa đông trong lòng mình

chỉ rỗng cho một người
Anh có từng chung tình
nỗi nhớ nhung cô quánh

vào từng nếp nhăn khoé mắt

dù miệng đang cười

giòn vỡ ra thành tiếng

Anh đã có tất cả điều đó rồi
Thì hoàng hôn sẽ đem anh theo
Vào thung sâu tình yêu
Nơi ấy anh ngủ bình yên

Sương đêm và tiếng côn trùng
Sóng sánh rách
Ứa những nhịp đập loang trời
Gọi bình minh.

~LHL 19.11.2020