Nghệ sỹ thị giác Ly Hoàng Ly:
Hành trình đi tìm cái đẹp

Thu Nhi

[+link]

Ly ngồi đó, lưng thẳng, đầu hơi cúi trên trang bản thảo, mặc mọi thứ xung quanh, mặc thời gian trôi, cho đến khi ngẩng lên thì trời đã tối, phòng làm việc không còn ai… Nhiều khi sau những lúc tập trung cao như thế, Ly lại giật mình thảng thốt… đã quên mất việc này việc kia, quên cả ăn và không hiểu sao mình bị tụt đường huyết xỉu trong lúc đạp xe trên đường.

Tự do đến không gì chạm được

Ly chạm vào “danh” từ rất sớm: Giải thơ Bút Mới của Báo Tuổi Trẻ năm 20 tuổi, bốn năm sau, tập thơ Cỏ trắng của Ly nhận Giải Mai Vàng của Báo Người Lao Động. Là biên tập viên của một nhà xuất bản, Ly Hoàng Ly cũng là cái tên nhiều người trong và ngoài nước biết với các hoạt động nghệ thuật đương đại. Nhưng Ly lại không để “danh” chạm vào mình. Từ chối tặng thưởng Hội nhà văn Việt Nam năm 2006 cho tập thơ Lô Lô, Ly nghĩ: “Mong muốn sáng tạo là vô hạn, giải thưởng có cao quý đến đâu cũng là hữu hạn. Kỳ vọng vào bất kỳ giải thưởng nào là tự giới hạn mình”.

Khi được hỏi một câu hỏi “phi nghệ thuật”: Ly lấy đâu ra tiền để làm tác phẩm, thường là khá tốn kém? Ly đáp nhẹ như đương nhiên: “Có tác phẩm được tài trợ, có tác phẩm không, nếu không đủ thì mình tự bù. Giàu hay nghèo Ly cũng đều sống được…”. Đừng vội tưởng Ly phi thực tế. Bên trong mọi hình thức sáng tạo và diễn đạt nghệ thuật, người ta thấy một Ly Hoàng Ly rất thao thức với “sự đời”. Căn hộ Ly ở và tự thiết kế cũng cho thấy chân dung một phụ nữ đảm đang, giỏi sắp đặt, biết biến từng ngóc ngách trong không gian sống đều trở nên tiện ích và đẹp từng cm. Nhiều bạn bè biết tài đã nhờ Ly giúp cải tạo nhà, khiến Ly đôi khi nói đùa: “Ối, nếu Ly mà chuyển nghề thiết kế nội thất chắc là sẽ giàu to”. Thế rồi, Ly cứ lẳng lặng đi trên con đường tự do sáng tạo và thể hiện tư tưởng của mình, không danh, không lợi, không gì chạm vào được.

[ + ] Đọc tiếp ở đây